(PGVN)
Hiện nay, ở một số chùa có trưng bày tượng ba con khỉ
trong sân chùa. Nhưng không phải ai cũng biết về nguồn gốc cũng như hiểu
đầy đủ ý nghĩa sâu xa mà người xưa muốn truyền dạy lại cho thế hệ sau
qua bức tượng tưởng chừng như vô tri đó.
Hiện nay, ở một số chùa có trưng bày tượng ba con khỉ
trong sân chùa. Nhưng không phải ai cũng biết về nguồn gốc cũng như hiểu
đầy đủ ý nghĩa sâu xa mà người xưa muốn truyền dạy lại cho thế hệ sau
qua bức tượng tưởng chừng như vô tri đó.
Thoạt đầu khi mới nhìn qua
bức tượng này có lẽ ai trong chúng ta cũng tưởng như đã hiểu được ẩn ý
của nó. Đó là: “không nói, không thấy, không nghe”. Nhiều người cho rằng
bức tượng ấy muốn dạy chúng ta hãy ở yên và sống cuộc sống của mình,
đừng quan tâm đến chuyện của người khác hay những gì đang xảy ra xung
quanh. Nhưng nếu hiểu như vậy thì thiếu chính xác và chưa đầy đủ.
Thực ra, nguồn gốc xuất xứ của bức
tượng này bắt nguồn từ Ấn Độ vài ngàn năm về trước. Lúc đầu, đó là bức
tượng về một vị thần, là thần Vajrakilaya. Đây là vị thần có sáu tay,
mỗi đôi tay dùng để bịt hai mắt, hai tai và miệng. Theo đó bức tượng
được khắc nhằm để răn dạy mỗi người: không được nói bậy, không nhìn bậy
và không nghe bậy.
Tư tưởng “ba không” đó theo các nhà tu
Phật giáo đi qua Trung Quốc không rõ vào thời kì nào. Sau đó vào khoảng
thế kỷ thứ 9 (có tài liệu ghi năm 838), một thiền sư người Nhật trong
chuyến đi làm phật sự ở Trung Quốc đã mang theo về Nhật tư tưởng này.
Tại Nhật Bản, vùng Nikko (cách Tokyo
chừng 140 cây số về hướng Bắc) trong đền Toshogu hiện nay còn lưu giữ
một bức điêu khắc cổ (tổng cộng có tám bức khác nhau) có tượng ba con
khỉ tên là Kikazaru, Mizaru và Iwazaru: bịt tai, bịt mắt và bịt miệng
bằng gỗ của nghệ nhân Hidari Jingoro rất nổi tiếng từ thế kỉ XVII.
Vì từ “zaru” gần âm với “saru” có
nghĩa là con khỉ, nên người ta khắc hình ba con khỉ bịt miệng, bịt mắt,
bịt tai với vẻ mặt ngộ nghĩnh để biểu đạt triết lý này.
Bức tượng cũng mang đậm tư tưởng của
Đức Khổng Tử trong Luận Ngữ. Khi Nhan Uyên hỏi về đức nhân và những điều
gì cần phải làm, Khổng Tử đã đáp: “Phi lễ vật thi, phi lễ vật thính,
phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động”. Nghĩa là không nhìn điều sai, không
nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy”.
Người Nhật còn có thâm ý sâu xa hơn
nhiều khi họ muốn: “bịt mắt để dùng tâm mà nhìn, bịt tai để dùng tâm mà
nghe, bịt miệng để dùng tâm mà nói”. Khi tâm ở trạng thái tịnh, không bị
quấy rầy bởi những điều xấu thì từ tâm mới phát sinh những điều thiện.
Hình ảnh “Bộ khỉ tam không” còn nhắc
nhở chúng ta về tầm quan trọng của “Tâm viên ý mã” trong phép thiền.
Chúng ta phải biết kiểm soát cái tâm vọng động, chẳng khác gì con khỉ
chạy lăng xăng. “Tâm viên là vượn tâm, là tâm tán loạn như vượn khỉ.
Loài khỉ thường hay nhảy nhót, khọt khẹt, đứng ngồi không yên, thường
chuyền hết từ cành này sang cành cây khác, lại hay phá phách, bắt chước
nên người đời có câu “liếng khỉ”.
Tâm người ta cũng thế, không khi nào
được yên, cứ lăng xăng, lộn xộn, suy nghĩ, nghĩ hết chuyện này đến
chuyện khác, từ quá khứ, hiện tại đến tương lai, đó là tâm viên. Tâm này
sẽ đưa con nguời đến loạn động, phát sinh ra đủ thứ phiền não, cấu uế…
Bởi vậy tâm chúng sinh bị vô minh che lấp nên phần nhiều hướng ác nhiều
hơn thiện.”
Trong xã hội hiện nay bức tượng ba con
khỉ càng có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Bởi tôi thấy mỗi người đều đang tự
làm khổ chính mình. Khổ vì nghe chuyện thiên hạ, khổ vì nói chuyện thế
gian và khổ vì nhìn lỗi người khác.
Bản chất của con người vốn là sự tò mò
nên bất cứ câu chuyện nào, về bất cứ ai dù không liên quan thì cũng cố
gắng nghe hết để có chuyện kể lại cho người khác. Trước đây, tôi cũng là
một người hay để ý lỗi của người. Tôi luôn cố tìm ra khuyết điểm của
người khác để chờ có dịp có thể nói lại họ để giành phần thắng cho mình.
Nhưng rồi tôi thấy việc ghét bỏ và để ý người khác thật mất thời gian
và tự khiến bản thân mình trở nên xấu xí. Xấu ở đây là ở cái tâm, không
chịu nghĩ điều tốt đẹp cho người mà chỉ nhìn thấy những thói hư, tật xấu
ở những người xung quanh.
Bởi vậy, nếu biết tu sửa thân tâm,
nhìn lỗi của người khác như lời nhắc nhở để ta không phạm phải những sai
lầm đó. Lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân, tất cả mọi người quanh ta
đều là Bồ tát chỉ có ta là kẻ phàm phu nên còn rất nhiều lỗi cần phải
sửa chữa. Cũng như vậy, tai nghe thấy những việc phiền não cũng đừng giữ
trong lòng. Nên nghĩ đó là lúc Đức Phật đang dạy ta chữ “Nhẫn”, không
được sân hận trước những lời nói của người khác, lúc nào cũng giữ cho
mình tâm bình lặng trước mọi việc:
“Nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Lùi một bước biển rộng trời cao”
Từng bước, từng bước như vậy chúng ta
sẽ dần hoàn thiện được con người của mình. Không phải nhờ năng lực siêu
nhiên nào khiến bản thân mình thay đổi mà chính sự nhận thức sâu sắc từ
trong tâm sẽ giúp ta quán chiếu được mọi vấn đề một cách vẹn toàn nhất.
Hình ảnh “Bộ khỉ tam không” tưởng như đơn giản mà lại mang những giáo lý
vô cùng sâu sắc.
Lúc nào đó, khi đi dạo trong khuôn
viên của chùa, nhìn thấy hình ảnh những chú khỉ ấy ta vừa thấy thích thú
trước một hình ảnh ngộ nghĩnh vừa là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà thâm
thúy của các bậc thiện tri thức muốn truyền đạt lại cho thế hệ mai sau.
Diệu Âm Minh Tâm
No comments:
Post a Comment