; }

"SỨ MỆNH" CỦA ÂM NHẠC


Hôm ấy, chuyến bay từ Bellingham, tiểu bang Washington, bị trục trặc. Mọi người được thông báo sẽ có một chuyến xe bus đưa hành khách đến Seattle, và từ đó khách có thể lấy vé đi tiếp về thành phố của mình. Mọi người đều tỏ ra lo lắng bởi chỉ có một tiếng rưỡi đồng hồ để đáp chuyến bay của mình mà cho tới giờ này vẫn chưa thấy chiếc xe bus đâu cả.
Nhưng rồi cuối cùng xe bus cũng đến và người tài xế tỏ vẻ cáu kỉnh vì phải thức dậy sớm để đưa hành khách đi Seattle cho kịp chuyến bay kế tiếp.
Chẳng cần phải nói, mọi người đều ở trong tâm trạng bực bội. Tôi từ Alaska về lại quê nhà cũng đáp chuyến máy bay hôm ấy. Trong khi lo chất hành lý lên xe tôi vẫn giữ cây đàn banjo mang sau lưng. Thấy thế, người tài xế nói: “Gì thế? Bộ anh tính chơi cái đàn này trên xe của tôi à?”
”Ồ, thật ra tôi đâu định làm như thế”, tôi đáp lại.
”Tôi chỉ nói chơi thôi mà, anh bạn.” Người tài xế nói. Nhưng đột nhiên tôi nghĩ tại sao mình không chơi một bản nhạc nhỉ, và tôi lấy cây banjo từ trong hộp đàn ra.
Một bà có vẻ giận dữ, lo lắng hỏi tôi: “Bộ anh tính chơi đàn hả? Ngộ lỡ tôi không thích thì sao?”
“Lúc đó bà hãy cho tôi biết và tôi sẽ ngừng ngay.” Tôi trả lời.
Xe bắt đầu lăn bánh, và sự căng thẳng trong xe lên đến cao điểm. Tôi búng dây đàn, chơi bản Blue Skies (Bầu Trời Xanh) quen thuộc. Lúc đầu mọi người nghe, đầy vẻ ngạc nhiên, rồi mấy phút sau tôi thấy họ ngân nga theo điệu nhạc. Thêm ít phút nữa trôi qua, một vài người cất tiếng hát theo. Và tôi cũng hát, chẳng bao lâu cả chuyến xe vang đầy tiếng hát. Rồi một hôm / bầu trời không còn màu xám nữa / bầu trời xanh / như mỉm cười / Và tôi chỉ thấy bầu trời xanh… Ngay cả người tài xế cũng hát. Giọng ồm ồm của ông vang khắp chuyến xe.
Thế rồi, bài nọ nối tiếp bài kia, và hành khách trong xe yêu cầu bản You are my sunshine (Em là tia nắng của tôi). Khúc nhạc dạo vừa chấm dứt, tất cả đồng ca: Em là tia nắng của tôi / Em đem cho tôi niềm vui khi bầu trời xám xịt / Em đâu biết rằng tôi yêu em biết bao nhiêu / Xin đừng lấy đi tia nắng của tôi… Và rồi những tấm ảnh bắt đầu xuất hiện - ảnh những kỳ đi nghỉ lễ với gia đình, bạn bè, ảnh những đứa trẻ vừa ra đời, những người bạn cũ. Mọi người cười vang và cùng hát, rồi thì thức ăn được chuyền cho nhau khắp trong xe. Ô kìa, đã đến phi trường.
Người tài xế nói to: “Tuyệt vời!”
Tất cả hành khách vỗ tay vang dội. Đoạn, bác tài nói: “Chúng ta sẽ không có cuộc vui hôm nay nếu không có anh bạn chơi đàn banjo.” Những tiếng hoan hô dội lên từng chặp. Xe ngừng, mọi người xuống xe, không quên trao nhau địa chỉ và lời mời thăm viếng. Một vài người ôm nhau, rồi tất cả chia tay đi về nhiều hướng.
Khi tôi sắp sửa rời xe, người tài xế vỗ vai tôi, nói: “Đây là chuyến xe tuyệt vời nhất. Cám ơn tiếng đàn của anh nhá!”
Một vài tuần lễ sau, trở về đằng sau những ngọn đồi của xứ cổ Vermont, thùng thư của tôi đầy những bức thư của những người bạn mới. Những dòng chữ của họ nhắc tôi nhớ rằng chỉ cần một vài bài hát với ít tình cảm bạn bè, người ta có thể biến một tình huống căng thẳng thành niềm vui thanh thản – một chuyến xe bus chở đầy âm nhạc.

No comments:

Post a Comment