Công việc của quân báo Mỹ nguy hiểm không kém lính tác chiến, đặc biệt tại một chiến trường mà lính Mỹ "bị đột kích nhiều hơn mặt đối mặt kẻ thù" - John F. Kennedy.
SP4 James T. Davis, USA, KIA
June 1, 1936 – December 22, 1961
|
Một trong những người Mỹ đầu tiên bị tử trận tại Việt Nam. SP4 Davis là một nhân viên vô tuyến trắc giác (định hướng vị trí máy phát truyền tin) (direction finding DF).
Vào ngày 13 tháng 5 năm 1961, đội ngũ nhân viên Cơ quan An ninh Quân đội đầu tiên đã đến Nam Việt Nam (thành lập một tổ chức tại Căn cứ Không quân Tân Sơn Nhứt) để hỗ trợ cho Nhóm Cố vấn Hỗ trợ Quân sự Hoa Kỳ và giúp huấn luyện Quân đội Việt Nam Cộng Hòa.
Trong những năm đầu của cuộc chiến tranh, Cơ quan an ninh quân đội ASA tại Việt Nam được giao cho Đơn vị nghiên cứu vô tuyến số 3. Nhiệm vụ chính của họ là xác định vị trí các máy phát Việt Cộng hoạt động ở phía nam. Nhiệm vụ này đang ở giai đoạn đầu khi một trong những nhân viên vô tuyến trắc giác (DF) của họ, SP4 James T. Davis, bị giết trong một cuộc phục kích của Việt Cộng trên một con đường bên ngoài Sài Gòn. Ngày 22 tháng 12 năm 1961, Davis trở thành người lính Mỹ đầu tiên tử trận trong Chiến tranh Việt Nam.
Việt Nam Cộng hòa, Căn cứ không quân Tân Sơn Nhứt
Tháng 12 năm 1961, Chuyên gia James T. Davis thuộc Đơn vị Nghiên cứu Vô tuyến số 3 tích cực làm việc. Kể từ khi đến căn cứ không quân Tân Sơn Nhứt gần Sài Gòn vào tháng 5, anh và 92 thành viên khác trong đơn vị đã đối phó với bất kỳ thử thách khó khăn nào. Cuộc sống của một nhà mật mã học quân đội Hoa Kỳ chưa bao giờ dễ dàng, nhưng nhiệt độ 100 độ F và ngập nước liên tục trong nhà chứa máy bay cũ khiến nhiệm vụ của họ trở nên khó khăn hơn.
Trong lĩnh vực này, tình hình thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn. Đến đầu những năm 1960, nhiều người lo sợ rằng nếu Đông Dương rơi vào tay Cộng sản thì toàn bộ Đông Nam Á có thể đi theo. Mao Trạch Đông đã từng lưu ý rằng cách để chiến thắng một cuộc chiến tranh độc đáo là để bảo đảm rằng lực lượng của bạn có khả năng du kích chiến. Lực lượng của Hồ đã làm theo lời khuyên và thông qua những nỗ lực của họ đã có thể thâm nhập miền Nam.
"Tham vọng không giới hạn... Số phận không rõ..."
Một loạt các sự kiện đã đưa James T. Davis - những người bạn của anh ta gọi anh ta là Tom Tom - đến vùng đất kỳ lạ và nguy hiểm này là bất cứ điều gì ngoài điển hình. Năm 1958, ông đã được theo đuổi các nghiên cứu của mình tại Đại học Tennessee Technological University (TTU) ở Cookeville, khoảng 20 dặm từ nhà thời niên thiếu của ông Livingston. Con trai lớn của một dược sĩ địa phương, bản thân là cựu chiến binh của chiến trường châu Âu trong Thế chiến thứ hai, thời thơ ấu của Tom, giống như một bản in của Norman Rockwell. Khi anh ấy không xuất sắc trên sân bóng cho Học viện Livingston, Tom đã dành phần lớn thời gian rảnh của mình để săn bắn và câu cá trong những khu rừng sâu bao quanh quê hương. Tại một số thời điểm trong năm cuối tại TTU, anh đã quyết định chấm dứt việc học tập để gia nhập Quân đội Hoa Kỳ. Sau khi nhập ngũ, anh được gửi đầu tiên đến Ft. Jackson để đào tạo cơ bản và sau đó đến Ft. Dành cho hướng dẫn trong việc tìm hướng hướng vào. Vào tháng 5 năm 1961, ông nhận được lệnh tham gia Đơn vị nghiên cứu vô tuyến thứ 3, Việt Nam Cộng hòa. Khi còn học trung học, Davis đã từng viết rằng tham vọng của tôi là không giới hạn, số phận của tôi không rõ. Lời nói của anh ấy sẽ chứng tỏ là tiên tri.
Đơn vị nghiên cứu vô tuyến thứ 3
Đơn vị Davis, đã có một công việc khó khăn và nguy hiểm. Kể từ Thế chiến thứ nhất, Quân đội Hoa Kỳ đã sử dụng công nghệ định hướng trên chiến trường. Việt Nam cũng không ngoại lệ với truyền thống này. Đơn vị nghiên cứu vô tuyến số 3 cố vấn kỹ thuật cho các đơn vị Việt Nam Cộng Hòa trong việc định vị tín hiệu của kẻ thù và cung cấp huấn luyện và hướng dẫn có giá trị về các cách để có được một bản xác định vị trí đóng quân.
Máy PRD - 1
Các toán Vô tuyến trắc giác (PRD )Việt Nam này, như họ được gọi (họ được đặt tên theo phần thiết bị được sử dụng trong chiến dịch), hy vọng sẽ tăng tỷ lệ tìm thấy các đơn vị Cộng sản lén lút và đánh du kích gây khó khăn cho Quân đội Cộng hòa của miền Nam Việt Nam.
Nhưng trong khi việc định hướng đã được chứng minh là một công cụ có giá trị trong quá khứ, giống như bất kỳ quy trình kỹ thuật nào, thành công của nó phụ thuộc vào bất kỳ yếu tố bên ngoài nào.
Ở Đông Dương, khí hậu và địa hình khiến nghệ thuật tìm đường trở nên vô cùng khó khăn. Trong nhiều lĩnh vực hoạt động trên toàn thế giới, nhiệm vụ của họ sẽ ít khó khăn hơn nhiều. Tuy nhiên, do cảnh quan núi non và độ ẩm cao trong khu vực,
Chuyên gia F rất khó để họ tiến hành công việc của họ ở một vị trí an toàn và an toàn, Davis của chúng tôi cách xa mặt trận. Sự thật phũ phàng, là lạnh lùng, giống như rất nhiều nhà tìm kiếm mật mã vô tuyến trong quá khứ và hiện tại, Davis và các đơn vị mà anh ta làm việc cùng đã phải "tiếp cận" để thành công.
Phục kích tại Cầu Xáng
Ngày 22 Tháng 12, Chuyên gia Davis nhận được lệnh để dẫn dắt một toán PRD-1 Việt Nam đến một khu vực khoảng 12 dặm từ cơ sở trong một nỗ lực để xác định vị trí một lực lượng du kích Việt Cộng hoạt động trong khu vực. Họ di chuyển bằng xe tải đến khu vực, thiết lập và phối hợp với một đội tương tự, cố gắng xác định vị trí của kẻ thù. Ngay cả trước khi thực hiện nhiệm vụ vào ngày 22,
Tom đã hiểu được sự nguy hiểm của công việc của anh ta, lưu ý trong một thư về nhà rằng, "...những kẻ địch họ dường như đã bắt đầu cho chúng tôi biết rằng ...nó có thể trở nên hơi nguy hiểm".
Ban đầu, hoạt động dường như là thường lệ; Tuy nhiên, 10 dặm bên ngoài căn cứ, gần đồn Pháp cũ tại Cầu Xáng, thợ săn trở thành bị săn. Chiếc xe tải chở đội đâm vào một mô đất được đặt ở vị trí chiến lược và bị buộc ra đường. Nhóm ngay lập tức bị tấn công. Davis và người của anh ấy đã chiến đấu anh dũng, nhưng cuối cùng đã bị khuất phục trước hỏa lực của kẻ thù. Một đơn vị dân vệ miền Nam tuần tra đã nhanh chóng cứu viện, nhưng đã quá muộn. Davis và chín thành viên trong đội của anh nằm chết. Ông là người Mỹ đầu tiên mất mạng trong chiến đấu, trong cái được gọi là Chiến tranh Việt Nam. Hai tuần sau, để tưởng nhớ đến sự phục vụ và hy sinh của Davis, trụ sở đơn vị của anh ta ở Tân Sơn Nhứt được đặt tên là " Trại Davis ".
Và bây giờ chúng ta tham chiến một lần nữa
Thậm chí ngày nay, các sự kiện xung quanh Chiến tranh Việt Nam đang có nhiều tranh cãi. Nhưng có những sự thật nhất định về cuộc xung đột vẫn không thể chối cãi. Một trong số đó là trong thời gian khó khăn và đau thương này - một thời gian đầy nghi ngờ và tranh cãi - có hàng ngàn binh lính, thủy thủ, lính không quân và Thủy quân lục chiến, như James Davis, vẫn ở trên cuộc đấu tranh chính trị và chỉ đơn giản là đi và làm nghĩa vụ cho đất nước của họ.
Sự hy sinh của Davis sẽ chứng minh rõ ràng rằng những người bảo vệ nước Mỹ không được chọn thời điểm và nơi họ chiến đấu. Họ được đưa ra mệnh lệnh và có nghĩa vụ ràng buộc phải tuân theo khả năng tốt nhất của họ. Tom và tấm gương mà anh ta đặt ra là những lời nhắc nhở nghiêm túc về nghĩa vụ nghiêm trọng này và thực tế là tương lai của nền cộng hòa của chúng ta dựa trên sự sẵn lòng của những người đàn ông và phụ nữ đó để trả lời lời kêu gọi vũ trang để bảo vệ tự do.
Đối với những quốc gia mới mà chúng ta chào đón trong hàng ngũ tự do, chúng tôi cam kết rằng một hình thức của chính quyền thực dân sẽ không qua khỏi chỉ để được thay thế bởi một chế độ chuyên chế lớn hơn rất nhiều. Bây giờ, chúng tôi một lần nữa tham chiến để chịu gánh nặng của một cuộc đấu tranh kéo dài, hết năm này qua năm khác, vui mừng trong hy vọng, kiên nhẫn trong cơn hoạn nạn.
John F. Kennedy
Ngày 20 tháng 1 năm 1961
THỚI TÍN chuyển dịch
Hình ảnh : sưu tầm internet
Nguồn tham khảo :
https://stationhypo.com/2016/06/01/remembering-sp4-james-t-davis-usa-kia/
SP4 James T. Dave Memorial Wall
Remembering SP4 James T. Davis, USA, KIA
SP4 James T. Davis, USA, KIA
June 1, 1936 – December 22, 1961
One of the first Americans to be Killed In Action in Vietnam. SP4 Davis was a direction finding (DF) operator.
On 13 May 1961, the first contingent of Army
Security Agency personnel arrived in South Vietnam (setting up an
organization at Tan Son Nhut Air Base) to provide support to the U.S.
Military Assistance Advisory Group and help train the South Vietnamese
Army. During the early years of conflict, ASA troops in Vietnam were
assigned to the 3rd Radio Research Unit. Their primary mission was to
locate Viet Cong transmitters operating in the south. This mission was
in its early stages when one of their direction finding (DF) operators,
SP4 James T. Davis, was killed in a Viet Cong ambush on a road outside
Saigon. The date of the ambush, 22 December 1961, made Davis the first
American soldier to lose his life during the Vietnam War.
Tan Son Nhut Air Base, Republic of Vietnam
December of 1961 found Specialist James T.
Davis of the 3rd Radio Research Unit hard at work. Since his arrival at
Tan Son Nhut Air Base near Saigon in May, he and the 92 other members of
his unit had dealt with any number of difficult challenges. Life as a
U.S. Army cryptologist was never easy, but the 100-degree temperatures
and constant flooding in the old hangar they called home often made
their task even more difficult.
In the field, the situation was even more
demanding. For decades, the Communist North, led by the resourceful Ho
Chi Minh, had battled to establish an independent and united Vietnam
free from foreign influence. Ho’s forces had met with great success
against the Japanese in the 1940s and the French in the 1950s. By the
early 1960s, many feared that if Indochina fell to the Communists, then
the whole of Southeast Asia might follow. Mao Zedong had once noted that
the way to win an unconventional war was to ensure that your forces had
the capacity to “swim among the people as fish swim in the sea.” Ho’s
forces had followed his advice and through their efforts had been able
to overtake portions of the population of the South.
“Ambitions Unlimited… Fate Unknown…”
The
series of events that had brought James T. Davis – his friends called
him “Tom” – to this strange and dangerous land were anything but
typical. In 1958, he had been pursuing his studies at Tennessee
Technological University (TTU) in Cookeville, about 20 miles from his
boyhood home of Livingston. The oldest son of a local pharmacist,
himself a veteran of the European Theatre in WWII, Tom’s childhood
resembled a Norman Rockwell print. When he was not excelling on the
football field for Livingston Academy, Tom spent most of his free time
hunting and fishing in the deep woods that surrounded his hometown. At
some point in his senior year at TTU, he made the decision to end his
academic studies to join the United States Army. After enlisting, he was
sent first to Ft. Jackson for basic training and then to Ft. Devens for
instruction in “direction finding.” In May 1961, he received orders to
join the 3rd Radio Research Unit, Republic of Vietnam. During high
school, Davis had once written that “my ambitions are unlimited, my fate
unknown.” His words would prove to be prophetic.
The 3rd Radio Research Unit
Davis’ unit had a difficult and dangerous job.
Since the First World War, the American Army had utilized
direction-finding technology on the battlefield. Vietnam was no
exception to this tradition. The 3rd Radio Research Unit provided
technical advice to South Vietnamese units on locating enemy signals and
provided valuable training and guidance on ways to get a “fix” on the
insurgents’ locations. These Vietnamese PRD teams, as they were called
(they were named after the piece of equipment used in the operation),
hoped to increase the odds of finding the stealthy and quick-hitting
Communist units that were making life difficult for the Army of the
Republic of South Vietnam. But while direction finding had proved to be
a valuable tool in the past, like any technical process, its success
was dependent on any number of external factors. In Indochina, climate
and terrain made the art of direction finding extremely tricky. In many
areas of operation throughout the world, their mission would have been
far less difficult. However, due to the mountainous landscape and the
high levels of humidity in the area, it Specialist F was difficult for
them to conduct their work in a safe and secure location our Davis with
his far from the battlefront. The cold, hard truth was that, like so
many cryptologists radio direction finder past and present, Davis and
the units he worked with had to “get in close” to be successful.
Ambush at Cau Xang
On the 22nd of December, Specialist Four Davis
received orders to lead a Vietnamese PRD-1 team to an area
approximately 12 miles from the base in an effort to locate a Viet Cong
guerilla force operating in the area. They would move by truck to the
area, set up, and in concert with a similar team, attempt to locate the
enemy. Even prior to the mission on the 22nd, Tom had understood the
dangers of his work, noting in a letter home that “…it looks like the
bad guys have gotten the word to start giving us hell…it could become a
bit dangerous.”
Initially, the operation appeared to be
routine; however, 10 miles outside the base, near the old French
Garrison of Cau Xang, the hunter became the hunted. The truck carrying
the team hit a strategically-placed land mine and was forced off the
road. The group immediately came under attack. Davis and his men fought
bravely, but eventually succumbed to enemy fire. A patrolling South
Vietnamese Civil Guard unit quickly responded to the area, but it was
too late. Davis and nine members of his team lay dead. He would be the
first American to lose his life in combat, in what would come to be
known as the Vietnam War. Two weeks later, in tribute to Davis’ service
and sacrifice, his unit’s headquarters in Tan Son Nhut would be named
“Davis Station.”
“And Now the Trumpet Summons Us Again”
Even today, the events surrounding the Vietnam
War are roundly debated. But there are certain facts about the conflict
that remain indisputable. One of them is that during this difficult and
painful time – a time full of doubt and controversy – there were
thousands of soldiers, sailors, airmen, and Marines, who, like James
Davis, remained above the political fray and simply went and did their
duty for their country.
Davis’ sacrifice clearly demonstrates that
those who defend America do not get to choose when and where they fight.
They are given orders and are duty bound to follow them to the best of
their ability. Tom and the example he set are stark reminders of this
solemn duty and of the fact that the future of our republic rests on the
willingness of such men and women to answer the call to arms in defense
of freedom.
To those new states whom we welcome to the
ranks of the free, we pledge our words that one form of colonial
government shall not have passed away merely to be replaced by a far
greater tyranny… Now the trumpet summons us again… to bear the burden of
a long twilight struggle, year in and year out, rejoicing in hope,
patient in tribulation.
John F. Kennedy
January 20, 1961