*( Trích sách “Giải Mã Những Bí Ẩn của Chiến Tranh Việt Nam” của Bùi Anh Trinh ).
Để chống lại chiến thuật du kích của CSVN, người Mỹ đã nhờ Sir Robert ThompSon, là một chuyên gia chống chiến tranh du kích nổi tiếng của thế giới đến Việt Nam , đồng thời họ cũng thu thập tài liệu chống du kích của Quốc Dân đảng Đài Loan và chuyển về cho chính quyền VNCH.
Thời đó người có nhiệm vụ nghiên cứu chiến lược cho quốc gia Việt Nam là ông Cố vấn Ngô Đình Nhu. Nhưng ông chỉ là một cá nhân chứ không phải là một cơ quan cho nên ông không thể tiếp nhận một số tài liệu khổng lồ, do đó mọi thứ được chuyển tới cho ông Trần Kim Tuyến. Giám đốc sở Nghiên cứu chính trị.
Sau khi đọc các tài liệu về “Ấp chiến đấu” của Mã Lai và “Thôn trang chiến đấu” của Đài Loan, ông Trần Kim Tuyến thường xuyên bàn bạc với ông Nhu nên được ông Nhu giao luôn nhiệm vụ lập ra một mô hình chiến đấu áp dụng cho nông thôn Việt Nam, gọi là “Ấp Chiến Lược”.
Mô hình “Ấp chiến đấu” của Robert Thompson nhằm ngăn chận dân chúng tiếp tế cho quân du kích. Tuy nhiên thực tế địa hình ở Việt Nam không thể rào làng như Mã Lai vì người Mã Lai sống quây quần lại như là buôn làng của người miền núi Việt Nam, trong khi thôn quê Việt Nam sống rải rác, riêng vùng giáp rừng thì nhà này muốn báo tin cho nhà kia phải hú lên hoặc gỏ kẻng làm hiệu mới biết được thì lấy ai mà rào làng cho hết.
Cho nên chính quyền VNH mới phải gom dân vào trong một khu chỉ có nhà ở chứ không có ruộng rẫy. Mỗi sáng nông dân ra khỏi cổng ấp và ra đồng làm việc, đến chiều mới về vì ruộng của họ cách xa ấp, họ không thể đem theo người lạ về hoặc không thể khiêng gánh lương thực ra khỏi ấp.
Điều này khiến cho người dân cảm thấy mất tự do, tù túng ... Bên cạnh đó luôn thấy sự có mặt của cố vấn Mỹ trong mỗi lần gom dân cho nên họ xoay ra căm thù Mỹ sâu sắc.
Ngoài ra những người nhận lệnh đi rào làng lại chính là những người tiếp tế cho con em họ ở trên rừng. Họ sẽ rào một dãy dài nhưng thế nào họ cũng sẽ chừa một ngóc ngách nào đó cho con em họ có lối mà về lấy lương thực. Cùng lắm thì họ cũng có thể đào địa đạo xuyên qua hàng rào một cách dễ dàng.
Rồi trớ trêu hơn nữa là đến mùa lúa chín, họ chưa kịp gặt thì ban đêm quân du kích CSVN từ trên rừng xuống gặt lúa và ung dung mang về mật khu làm lương thực bởi vì giữa đồng ruộng mông mênh cho tới bìa rừng không có ai canh gác cả.
Quân du kích Cọng sản lại đánh đòn tâm lý bằng cách chỉ gặt lúa ở những đám ruộng của những người mà họ không ưa, thí dụ như nhân viên hội đồng xã, ấp trưởng, trưởng đoàn thanh niên, đoàn viên thanh niên Cọng Hòa, đoàn viên Dân vệ, gia đình có chồng con đi lính cho chính quyền, những tay nhà giàu có máu mặt hoặc những ai ưa ra miệng đả kích Cọng sản...
Và rồi không có ai bồi thường cho sự mất mát đó cho nên đưa tới hậu quả là dân trong ấp chiến lược không ngu dại gì tỏ ra chống Cộng mặc dầu họ không ưa Cọng sản thật. Tai hại hơn nữa là người này rỉ tai người kia rằng “tội nghiệp mấy ông ở trên rừng, họ tốt lắm, v.v...”
Người dân nói như vậy để may ra tiếng nói của họ được thấu đến tai những người ở trên rừng thì họ sẽ thoát được cảnh đổ mồ hôi ra nuôi heo cho cho ma quỷ ăn. Vô tình quân Cọng sản có được một đội ngũ tuyên truyền không công rất hiệu quả và cũng tự nhiên triệt được mọi thứ tuyên truyền chống Cọng sản trong dư luận quần chúng.
Rốt cuộc, mục tiêu cơ bản của chiến thuật ấp chiến lược là không cho quân du kích vào làng kiếm lương thực, nhưng kết quả là biếu không lương thực của người dân cho quân du kích. Trong khi người dân mất tự do và mất luôn mồ hôi nước mắt.
BÙI ANH TRINH
No comments:
Post a Comment