; }

NỮA CHIẾC BÁNH MÌ: CẢ MỘT ĐỜI ẤM ÁP

Năm tôi 10 tuổi, nhà nghèo đến mức đi học cũng thấy xấu hổ. Giờ ra chơi, bạn bè ai cũng có bánh mì, trái cây, hộp sữa… còn tôi chẳng có gì ngoài tiếng bụng réo và nỗi tủi hổ. Tôi luôn quay mặt đi, giả vờ không đói.
Cho đến một ngày, có một cô bé lặng lẽ đến bên, chìa ra nửa chiếc sandwich và không nói gì. Tôi ngập ngừng nhận lấy, tim vừa thẹn vừa run. Từ hôm đó, ngày nào cô cũng chia phần ăn với tôi: khi thì cái bánh ngọt mẹ cô làm, khi thì quả táo, khi thì lại nửa cái sandwich. Với tôi, đó không chỉ là thức ăn. Đó là bằng chứng rằng tôi không vô hình, rằng có người nhìn thấy và quan tâm đến tôi.
Rồi một ngày, cô bé biến mất. Thầy giáo bảo gia đình em đã chuyển đi nơi khác. Tôi buồn và hụt hẫng. Nhưng gương mặt hiền lành, nụ cười ấm áp ấy đã theo tôi suốt những năm tháng tuổi thơ, như một ký ức đẹp cứu rỗi giữa cảnh nghèo khó.
Tôi tưởng kỷ niệm ấy chỉ là chuyện của quá khứ. Nhưng mười tám năm sau, nó trở lại theo một cách khiến tôi rùng mình.
Tối qua, con gái nhỏ của tôi sau khi ăn cơm xong liền nói:
— Ba ơi, ngày mai ba làm cho con hai cái sandwich nhé.
Tôi ngạc nhiên:
— Hai cái à? Con còn chẳng ăn hết một cái.
Con bé nhìn tôi nghiêm túc:
— Con muốn đem thêm để chia cho bạn. Hôm nay bạn bảo chưa được ăn gì, nên con cho bạn nửa cái của con.
Khoảnh khắc ấy, tôi như chết lặng. Trong mắt tôi, con bé chồng lên hình ảnh cô bạn năm nào. Cùng một cử chỉ, cùng một sự tử tế giản dị. Tôi nhận ra: lòng tốt mà một người gieo đi, dẫu đã lâu, vẫn có thể sống tiếp trong trái tim người khác, rồi nảy mầm nơi thế hệ sau.
Có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô bé ấy, và có thể em chẳng nhớ đến thằng bạn gầy gò năm xưa. Nhưng tôi thì không quên. Và giờ đây, tôi biết chắc: lòng tốt của em vẫn còn, nó đang sống trong con gái tôi.
Tối nay, đứng ngoài ban công nhìn bầu trời, tôi bỗng muốn khóc. Vì nhớ tuổi thơ khốn khó, vì lòng biết ơn, và vì một niềm hạnh phúc bình yên: sự tử tế vẫn còn trên đời, len lỏi qua từng mẩu bánh mì, từng bàn tay nhỏ bé, từng nụ cười sẻ chia.
St

No comments:

Post a Comment