; }

TRUYỆN NGẮN : TÊN ĂN MÀY

Hoàng Thy
 
Trước măt trụ sở ban Công An phường X, quận Thủ Đức, TPHCM, có một tên ăn mày, hắn luôn luôn mặc một cái áo của mấy người lính ngụy cũ, tuy đã rách nát nhiều chỗ và được vá lại bằng nhiều thứ vải khác nhau.

Các anh Công an đã nhiều lần xua đuổi, thậm chí bắt nhốt, đánh đập, nhưng hắn vẫn cứng đầu, không chịu đi chỗ khác. Viện lẽ rằng nơi đây lắm người qua kẻ lại, hắn xin được nhiều hơn. Thét rồi quen, mấy anh công an cũng chẳng làm gì hơn được nên đành mặc kệ hắn vậy.

Hắn cứ để cái mũ xuống đất, bên cạnh chỗ ngồi, rồi nhìn bâng quơ vào khoảng không gian trước mặt, hay gục đầu giữa hai đầu gối, cái kiểu ngồi như bất động đó hầu như không bao giờ thay đổi, mặc cho đám ruồi muỗi làm tình làm tội. Hắn chỉ vắng mặt 1 hay 2 lần một ngày, ý chừng như để kiếm cái gì ăn hay giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân chẳng hạn.

Bà con qua lại, người thì ái ngại, tỏ chút lòng bác ái, ném cho hắn vài đồng tiền lẻ, hay khi thì miếng xôi tấm bánh. Người thì tỏ ra khó chịu, không tiếc lời xỉ vả. Đôi khi những đứa trẻ tinh nghịch còn đến đấm hắn vài cái, hắn cũng trơ trơ, chẳng nói chẳng rằng. Có lẽ hắn cũng biết thân, làm cái nghề như hắn, đâu còn hơn thua với ai nữa nên chịu trận vậy thôi.

Dần dà, người ta biết được lý lịch của hắn. Hắn nguyên là một Sĩ quan trong Binh chủng Biệt Động Quân, quê ở tận miền Trung. Sau ngày giải phòng, hắn cũng được học tập cải tạo từ Nam ra Bắc, rồi trước khi được thả lại vào Nam. Trong thời gian cải tạo, bà mẹ của hắn đã theo bố của hắn về cõi Phật. Vợ hắn đã bồng bế con theo ai đó vượt biên, chẳng còn biết tin tức gì. Tứ cố vô thân, hắn nghiễm nhiên trở thành tên ăn này trên khắp vùng đất nước, rồi sau cùng lạc bước về đây, “định cư” tại trụ sở ban công an phường này. Có lẽ chổ này ăn nên làm ra, kiếm ăn được nên hắn chẳng muốn dời địa bàn đi đâu nữa.

Có người thương tình, động lòng trắc ẩn, đưa hắn về nhà cho tắm rửa, cơm mước đàng hoàng, rồi sai làm việc vặt trong nhà ngoài vườn. Nhưng cố lắm thì cũng chỉ được đến ngày thứ 3 là lại phải trả hắn về địa bàn hoạt động của hắn. Thời buổi khó khăn, ai mà cung ứng và nuôi nổi thêm một người nữa.

Đối với mấy anh Công An, thì cũng đã quá quen, có anh lúc rảnh rỗi cũng trò chuyện, hỏi thăm được hắn dăm ba câu, cho hắn điếu thuốc hút. Những lúc ấy trông hắn có vẻ giống con người nhiều hơn, ánh mắt nhìn đối tượng như thầm cảm ơn.

Lâu dần mấy anh Công An thỉnh thoảng sai hắn quét dọn và làm vài việc vặt chung quanh trụ sở, thưởng công cho hắn là những chén cơm, những điếu thuốc có cán hẳn hoi. Những lúc ấy thấy hắn vui hẳn lên…

Hôm nay là một ngày thật đặc biệt của ban Công An phường, vì có các đồng chí từ quận và thành phố đến thanh tra, hoạch định phương hướng cho kế hoạch 5 năm sắp tới. Một ngày thật trọng đại nên ban Công An phường đã tăng viện công tác làm cho ban mình có một bộ mặt thật đẹp và sạch sẽ từ trong ra ngoài. Kế hoạch đã được sắp xếp từ cả mấy tuần trước. Cả gã ăn mày cũng được tham gia vào công tác làm sạch sẽ. Người ta thấy hắn thật hớn hở vì được làm công việc vệ sinh, dọn dẹp, lau chùi. Và hắn cũng được ăn uống đầy đủ cùng các anh công an, lâu lâu còn được điếu hút, điếu sơ cua trên vành tai nữa kìa. Hắn lăng xăng dọn chỗ này, dẹp chỗ kia, lau chùi, phủi bụi, hốt rác.

Quan trọng nhất là phòng họp của ban, vì tất cả các đồng chí thành ủy, quận, cũng như ban công an phường sẽ tụ tập đầy đủ ở đây để hội họp, bàn bạc, thảo luận và hoạch định kế hoạch ngũ niên.

Hắn trịnh trọng lau chùi thật kỹ, sắp xếp những chậu kiểng, bàn ghế, dàn loa phóng thanh lớn 4 góc 4 cái thật chu đáo. Nhất là bục của diễn giả, tất tất đều sạch sẽ, bóng loáng, không chê vào đâu được. Các anh công an rất hài lòng, nên thưởng công cho hắn nguyên một bao “3 số” chưa bóc tem. Hắn trịnh trọng bỏ ngay vào túi áo phía trước, hắn cố ý độn cái gì ở dưới để bao thuốc lòi lên khoảng 1/3, ai nhìn cũng thấy ngay được sự tin tưởng của các anh công an đối với hắn, và thấy được sự tưởng thưởng hậu hĩ của các anh công an. Và lẽ dĩ nhiên là hắn chưa dám bóc, gói thuốc còn nguyên si.

Cái ngày trọng đại đã đến, các đồng chí trên thành và quận đến bằng 8 chiếc ô tô thật lộng lẫy, cỡ trên dưới 30 người.

Sau thời gian gần cả ngày làm việc và thảo luận, đến xế chiều là phần sinh hoạt và trao bằng ban thưởng công trạng cho các anh em ban công an phường. Nên tất cả các anh em trong ban công an phường đều có mặt đầy đủ, không thiếu một ai.

Bỗng đồng chí trưởng ban công an quận trỏ tên ăn mày và hỏi :

- Còn anh kia, chức vụ gì mà ăn mặc bê bối thế ?

Anh trưởng công an Phường vội đỡ lời:

- Dạ thưa đồng chí, hắn ta là một tên lính ngụy đã học tập và được nhà nước khoan hồng cho về. Nhưng bây giờ không còn chỗ nương náu, vợ con hắn đã lỉnh ra nước ngoài, không liên lạc được, nên tới đây giúp ban, nhất là trong dịp này. Một tay hắn lau chùi, quyét dọn và sắp xếp bàn ghế đâu ra đấy, đấy ạ.

Sau một lúc suy nghĩ, ông công an quận nói :

- Thôi thế cũng được, nó làm sáng tỏ chính sách của nhà nước ta: giáo dục và khoan hồng. Đồng chí sắp xếp công tác cho hắn, cho hắn một chân gác gian, sai vặt. Nhất là để nhân dân trông vào đó mà thấy rõ được chính sách nhân đạo của đảng và nhà nước ta.

- Dạ, thưa đồng chí, em sẽ bố trí cho hắn sau.

Quay sang tên ăn mày, đồng chí công an quận dạy dỗ :

- Này anh kia, anh tên gì vậy ?

- Dạ thưa ông, em tên là Hận.

- Tên gì mà nghe chán thế ?

- Dạ đúng ra em tên là Tiến, Nguyễn quyết Tiến. Nhưng bây giờ em thù hận những thằng Chỉ huy cũ của em, hận vợ con em đã bỏ em mà đi, em hận tất cả, nên em đổi tên thành Hận đấy ạ.

Những tràng cười nổi lên rộn rã trong phòng họp.

- Thôi được, để đồng chí công an phường sắp xếp công tác cho anh sau. Nhưng anh biết đấy. Đảng và nhà nước ta nặng về giáo dục và khoan hồng. Mấy thằng chỉ huy cũ của anh đã hèn nhát buông súng đầu hàng cách mạng, có thằng còn bỏ trốn còn bỏ chạy cả trước khi đầu hàng. Vợ con anh thì chỉ sống trên vật chất nên đã bỏ anh lại một cách dễ dàng. Ráng mà công tác tốt đấy nghe chưa.

- Dạ cám ơn lời dạy bảo của ông, em sẽ cố gắng hết sức mình để làm công tác này một cách gọn ghẽ và toàn vẹn.

- Thôi anh ra ngoài đi.

- Dạ.

Hận quay bước ra đi, được vài bước, hắn bỗng quay lại, hướng về đồng chí quận và nói :

- Em quên, còn một điều chưa thưa rõ với ông.

- Thì nói đi.

- Em hận nhất là bè lũ đảng Cộng Sản đã tàn phá đất nước này, đặt để ách thống trị lên đầu, lên cổ người dân, bóc lột xương máu của người dân đến tận cùng . . .

Cả hội trường nhốn nháo lên, tên công an quận đập bàn đứng lên, móc súng ngắn ra chĩa thẳng vào Hận. Trong khi có vài tên khác định nhào đến hận. Hận khoác tay và thò vào túi áo lôi ra bao thuốc “3 số”, dõng dạc :

- Chúng mày có biết cái này là cái gì không ?. Tao chỉ cần nhấn một cái là tất cả chúng mày trong phòng này sẽ nát như tương, không còn hình thù gì nữa cả.

Trong phòng im lặng như tờ, Hận tiếp :

- Chúng mày nhìn cho kỹ. Trong mỗi cái loa, tao để 3 trái “Claymore”, trên trần 6 trái, các chậu kiểng, chậu hoa ít ra là một trái. Còn chất nổ, thì mọi chỗ, mọi góc đều đầy đủ. Sức tàn phá như thế nào thì chúng mày biết rõ chứ ? không một đứa nào có thể thoát được. Và tao thì cũng chẳng thiết sống nữa, tao sẽ chết cùng với lũ chúng mày. Nhưng cho chúng mày rõ, tao sẽ nhân danh đồng bào, nhân danh tổ quốc Việt Nam thân yêu. Hôm nay sẽ quét hết lũ ác ôn chúng bay, để trả thù cho những người bạn và đồng bào đã hy sinh vì sự tàn ác và ngu xuẩn của lũ chúng bay, của thể chế Cộng Sản . . .

Tên công an quận khai hỏa, nhắm Hận nhả đạn, Hận cũng kịp nhấn nút kíck hỏa.

Những tiếng nổ kinh hồn phát ra từ trụ sở ban công an phường và tiếp theo là đám cháy lớn. Ban cứu hỏa thành phố không cứu vãn được tình thế, đành phải bó tay cho thần hỏa hoành hành. Đến xế chiều hôm sau mới dập tắt được ngọn lửa, thì toàn trụ sở ban công an phường chỉ còn là đống tro tàn, và những bộ xương khó mà nhận diện được.

Bản tin vài tuần sau trên tờ Nhân Dân được ghi như sau : “Vì bất cẩn, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra gây tổn thất cho toàn bộ trụ sở ban công an, và các đồng chí đã hy sinh vì nhiệm vụ”

Buổi lễ truy điệu được cử hành trong âm thầm lặng lẽ.

Có người tỏ ra biết chuyện nói vụ nổ và cháy là âm mưu phá hoại cách mạng của tập đoàn C.I.A, và chúng làm chu đáo thật, không để lại một dấu vết gì. Cũng có người chặc lưỡi xót thương cho tên ăn mày hẩm hiu đã chịu chung số phận với bọn công an.

 
Hoàng Thy

No comments:

Post a Comment